Khủng long nhỏ, xin lỗi con!
Khi ánh bình minh
còn trở mình thức giấc,
Con gục đầu,
ngủ vùi sau lưng ba.
Dù khoảng cách xa
Chỉ đôi lần
'con mệt quá ba ơi!'
Ba xin lỗi,
vì những lúc chơi vơi.
Thấy con mãi chơi,
ba vội vàng la mắng.
Con nhìn ba,
chút thẹn thùng, lo lắng.
Con cúi đầu,
phụng phịu nghĩ mình sai.
Chẳng phải đâu,
nghe ba nói này chàng trai,
Con dũng cảm,
trưởng thành hơn tất cả.
Chẳng ngại ngần
những điều chi vất vả,
Con vẫn mơ mình
lướt sóng giữa trùng khơi.
Nặng nỗi lo,
ba mẹ gánh việc đời,
Chỉ mong con
hồn nhiên, không hối hả.
Mẹ và ba,
cứ xuôi dòng vội vã
Có lúc quên
hạnh phúc rất gần ta.
Là những lúc
thấy con khi về nhà,
Là những khi
con chân thành, hiểu chuyện.
Ba vô thần,
chẳng mấy khi ước nguyện
Chỉ mong con
được hãnh diện vì mình.
Nhưng có lúc
vì hai chữ 'mưu sinh',
Ba quên mất
vì ai ba cố gắng.
Có thể đời ba
không nhiều chiến thắng,
Nên đôi khi
ba cáu kỉnh càu nhàu.
Khủng long nhỏ,
lỗi chẳng ở con đâu.
Chỉ muốn xoa đầu,
'con ơi ba xin lỗi!'
Lãn Tiểu Sinh
Sài Gòn, 21/1/2025
Nhận xét
Đăng nhận xét