Có một giai đoạn, bạn bè thường bảo tôi quá cuồng việc. Có lúc tôi rời công ty lúc 3 giờ sáng, bình thường thì cũng ít khi tan làm trước 9 giờ. Mặc kệ mọi người nói sao, tôi luôn có một lý do để biện minh cho mình. Phải, tôi cần hoàn thành những dự án đó, công ty cần tôi, khách hàng cần tôi.
Nói vậy không có nghĩa là tôi bỏ mặc gia đình mình. Tôi dành hết thời gian còn lại của mình để ở bên cạnh vợ con, tôi gần như bỏ qua tất cả những hoạt động, mối quan hệ mà bản thân cho rằng không cần ưu tiên trong thời gian đó. Với tôi, gia đình và công việc là hai thứ ưu tiên lớn nhất. Như vậy là đủ.
Ít nhất, tôi đã thực sự nghĩ như vậy.
Vấn đề bắt đầu khi tôi nhận ra có một nỗi uất ức luôn đè nén trong lòng. Nó làm tôi thường xuyên căng thẳng, giận dữ, và thậm chí tôi không cảm nhận được chút niềm vui nào dù có những kết quả tích cực trong công việc. Khi về nhà, tôi cũng thường im lặng. Không phải gia đình có điều gì làm tôi chán ghét. Tôi chỉ không muốn cơn giận dữ của mình bộc phát vô cớ và lây lan thôi. Dù tôi cho rằng như vậy sẽ tốt cho gia đình mình, nhưng đó rõ ràng không phải là giải pháp.
Tôi bắt đầu tự hỏi những người đang có cuộc sống viên mãn, vui vẻ họ đã làm như thế nào. Tôi thường xuyên nghe một người anh bảo 'ai cũng có 24 giờ như nhau, vấn đề là mày có biết sắp xếp thời gian không thôi'. Tôi hiểu cách nghĩ đó, nhưng một phần trong tôi luôn phản kháng rằng đó không phải là sự thật. Tuy mỗi ngày có 24 giờ là chân lý, nhưng có thật là chúng ta đều có 24 giờ như nhau không?
Miễn là bạn vẫn có một công việc, vẫn làm ra tiền, vẫn chăm sóc được gia đình mình, thì lý trí sẽ bảo rằng bạn vẫn ổn. Tôi không chắc mình đã để cuộc sống cuốn đi, hay đã đồng lõa với nó vì muốn trốn tránh vấn đề của bản thân. Suốt một khoảng thời gian dài sau đó, tôi luôn lờ đi rằng mình đang bất ổn.
Cho đến khi những dấu hiệu kiệt quệ xuất hiện.
Tôi may mắn vì trong lúc rối ren nhất, bản thân đã dũng cảm chấp nhận mình có vấn đề và tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trong quá trình ấy, tôi đã chạm tới một ý niệm khá mới mẻ. Nó như khơi mở một góc nhìn khác hoàn toàn khác cho tôi về cuộc đời mình, cho phép tôi giải đáp những cảm giác bó buộc mà bản thân mang theo suốt nhiều năm.
Ý niệm đó bắt đầu bằng hai câu hỏi:
- Bạn có đang được chọn vai trò cho cuộc sống của mình?
- Bạn đã dành bao nhiêu thời gian cho vai trò mà mình chọn?
Ai trong chúng ta cũng đang sống với cùng lúc nhiều vai trò, một quản lý uy quyền ở công ty, nhưng cũng là một người con, một người chồng ấm áp trong gia đình. Nhưng ngoài những vai trò mà chúng ta chọn cho mình, có vẻ như dù ít hay nhiều chúng ta cũng bị gán những vai trò do người khác nhìn về mình.
Có câu chuyện của một bạn trẻ nọ mà tôi biết, cô ấy di chuyển 50-60 phút mỗi ngày để đến công ty, rất mệt mỏi. Nên cô ấy cảm thấy ghen tị với một chị đồng nghiệp có nhà chỉ cách đó 10-15 phút. Bạn trẻ ấy nghĩ rằng chị đồng nghiệp có điều kiện tốt hơn thì nên hỗ trợ team nhiều một chút. Thế là bạn thường xuyên đùn đẩy, nhờ vả chị ấy để có thể tranh thủ về sớm hơn 'Chuyện nhỏ ấy mà, chị ấy đâu có phàn nàn gì, đâu phải mình em nhờ chị ấy'.
Cho đến một ngày, chị đồng nghiệp xin nghỉ. Sếp gặng hỏi thì mới hay vì áp lực quá lớn từ gia đình nên chị phải quyết định như vậy. Bản thân chị đã phải đấu tranh rất nhiều để đảm bảo cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp.
Gia đình nhà chồng có điều kiện nên vốn dĩ chị không cần đi làm. Vì muốn tiếp tục sự nghiệp, chị đã hứa chu toàn cho cả hai. Mỗi ngày chị phải tất tả đưa con đi học mỗi sáng, chiều về phải vội vàng chăm lo những việc làm dâu, làm mẹ ở nhà. Đến khi công việc ngày càng nhiều, chị không còn cân bằng được nữa.
Chị đã cố gắng duy trì vai trò làm vợ, làm mẹ, làm dâu, làm một nhân viên chăm chỉ, làm một đồng nghiệp dễ thương một cách tốt nhất. Nhưng chị ấy có nhận ra trong bấy nhiêu thứ ấy, đâu mới là vai trò mình thực sự muốn làm trong cuộc đời này?
Giá như tôi, chị đồng nghiệp ấy, hoặc chính bạn đã kịp thời dừng lại để suy nghĩ một chút. Liệu chúng ta có đang sống với vai trò do mình quyết định? Hay đang bị gán cho những vai trò mà người khác đề ra?
Trở thành một người cha khiến con mình tự hào? Trở thành một người lãnh đạo đáng tin cậy? Hay trở thành một blogger? Tôi đang bắt đầu dành cho mình nhiều hơn những câu hỏi để tìm ra đâu là vai trò mà tôi muốn phụng sự cả đời.
Nhưng dù vai trò đó là gì, cơ thể chúng ta, tâm trí chúng ta đều cần rèn luyện để hướng tới mục tiêu đó. Điều này cần thời gian. Vậy thì bạn có đang dành đủ thời gian để phát triển trên vai trò mà mình mong muốn không?
Cảm nhận về thời gian của mỗi người phụ thuộc vào vai trò mà họ quyết định cho mình trong cuộc sống này. Thời gian không bất biến giữa người và người. Đơn giản thì tuổi thọ của mỗi người cũng đâu giống nhau. Chúng ta cũng đâu có cùng một điều kiện, xuất phát điểm khi thực hiện chung một mục tiêu. Chắc chắn mỗi người sẽ cần một quỹ thời gian khác nhau cho những điều mình mong muốn phụng sự.
Hãy luôn nhớ bạn cần sở hữu 24 giờ của riêng bạn, để phụng sự cho những vai trò mà bạn muốn trở thành.
Và hãy cẩn thận với câu nói 'ai cũng có 24 giờ mỗi ngày giống nhau'. Nó sẽ là cái bẫy tâm lý có thể khiến bạn mang thêm những gánh nặng 'vai trò không mong muốn'.
Về mình, có lẽ tôi đã vô thức mang trên mình nhiều vai trò mà mình không mong muốn. Do đó, suốt nhiều năm trời, dù 24 giờ luôn bận rộn, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc vì không được sống trọn vẹn với những vai trò mà mình hướng tới.
Tôi đã hiểu rõ và từng bước trên hành trình điều chỉnh.
Chúc bạn sẽ tìm thấy được và trọn vẹn sống với vai trò mà mình muốn phụng sự!
Lãn Tiểu Sinh
Sài Gòn, 3/1/2025
Đề nghĩ ít nhất 1 bài/tuần nhen
Trả lờiXóa