Nghiệp Ảnh - Ám

 'Ám'

Vài bóng đèn led ở hầm giữ xe vẫn chưa được Ban quản lý sửa chữa, dù cư dân đã báo cáo nhiều lần. Khung cảnh chỗ tối chỗ sáng dưới đây làm hắn thấy hơi khó chịu, cũng có chút rợn người, nhưng do khu vực để xe mà block hắn ở vẫn còn sáng đèn nên bấy lâu nay nhà hắn cũng mặc kệ. Hắn bước nhanh qua những khoảng tối, chú ý bước chân để né khỏi những vũng nước không rõ là gì trên sàn. Có vẻ đường ống nước của chung cư cũng đang xuống cấp.

Hắn cứ thế bước đi một đoạn khá xa, rồi bỗng nhoẻn miệng cười. Từ cách hơn chục mét, hắn đã thấy con 'chiến mã' thân yêu đang dựng ở phía góc trái của khu dành cho xe máy. Hắn chọn chỗ xa nhất này vì biết hầu hết mọi người sẽ ưu tiên để xe ở phía gần cổng ra vào, rất ít người muốn đi sâu vào trong. Nhờ vậy mà hắn yên tâm là chiếc Brixton 150 yêu quý của mình sẽ không phải 'bon chen' với những chiếc xe khác, biết đâu sẽ bị va quẹt và trầy trụa mất. Dù không phải là một tài sản đắt giá, nhưng hắn chăm chút nó rất kỹ lưỡng và thường bảo với vợ rằng đây là 'cục cưng thứ tư' của mình trong nhà, sau vợ và hai đứa trẻ.

Lớn lên từ một vùng cận nông thôn bên rìa thành phố, tuổi thơ của hắn và những đứa trẻ ở đấy có nhiều thú vui đồng quê bình dị, nhưng cũng có những ước mơ mà đôi khi những người trong trung tâm thành phố sẽ không tài nào hiểu được. Sau những buổi chiều chạy chơi khắp xóm, hắn và lũ bạn hay ngồi thơ thẩn trên thành cầu bắt ngang qua con rạch ngay ngã ba Ủy ban xã. Đó là lúc chúng sẽ cùng nhau chỉ về một hướng xa xôi, rồi thốt ra những câu khẳng định chắc nịch như 'sau này tao sẽ vô thành phố sống', hay 'ngoại nói má tao đang làm ở thành phố, kiếm tiền về rước tao'. Vào mỗi thứ năm hoặc thứ sáu, tụi nó còn ngồi đó để trông ngóng tiếng chiếc xe 67 của ông Bảy Trong trở về giữa lúc chập choạng tối. Tiếng máy xe vừa là tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ về nhà, vừa là niềm vui nhỏ bé của lũ trẻ vì những hôm đó ông Bảy vào chợ đầu mối trong thành phố để lấy hàng, bao gồm cả những thứ bánh kẹo, đồ chơi, về bán cho mọi người trong xóm. Riêng hắn, không biết từ lúc nào đã hình thành một giấc mơ. Hắn mơ có chiếc xe của riêng mình, tiếng xe của hắn sẽ chở theo những niềm vui, giống như ông Bảy vậy.



Đoạn hồi tưởng của hắn bị gián đoạn bởi ánh sáng chớp lóe phía trên đầu. Nhìn lên, hắn thấy bóng đèn ở khu vực mình hay để xe cũng đang chập chờn, có vẻ như hắn sẽ phải sớm tham gia vào việc phản ánh ban quản lý, không thể để 'cục cưng' của hắn ở trong bóng tối được. Bỗng một suy nghĩ vuốt ngang qua não hắn, 'hình như mình đã từng nghĩ như vậy trước đó rồi'. Hắn không rõ đó có phải là thứ mà người ta hay gọi là 'déjà vu' hay không, nhưng hắn có một thứ cảm giác quen thuộc với điều vừa xảy ra. Cũng là hắn, nhìn lên bóng đèn trên trần nhà đang chớp tắt, và cũng là hắn đã suy nghĩ về việc phản ánh để ban quản lý thay bóng đèn. Điều này khá kỳ quặc, vì trong trí nhớ của mình, hắn tin rằng đây là lần đầu tiên hắn thấy đèn ở đây nhấp nháy.

Suy tư một lúc, hắn chấp nhận với đáp án rằng những khủng hoảng và các cơn căng thẳng thần kinh gần đây đang khiến cuộc sống của mình xáo trộn. Chẳng phải hắn vừa có hai cơn mộng mị ghê rợn vài tiếng trước hay sao, nên có vẻ đây cũng chỉ là một hiện tượng bình thường. Việc của hắn bây giờ là phải phấn chấn lên, tìm một công việc và chứng minh cho vợ con thấy hắn đã thay đổi. Nhất định hắn sẽ thuyết phục được gia đình mình quay lại. Hắn nhấn ga lao đi với đầy sự kỳ vọng, sau khi đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Hắn quẹt thẻ ở cổng ra vào, không quên mỉm cười với người bảo vệ trong lúc thanh chắn đang được mở lên. May mắn khung giờ sáng là phiên trực của chàng bảo vệ trẻ hay chào và cười với hắn mỗi khi gặp. Khu giữ xe nơi tòa nhà hắn ở có hai người bảo vệ thay nhau trực là anh chàng này và một ông chú lúc nào cũng nhăn nhó. Ấn tượng với ông chú đó khá tệ, ngay từ lần đầu gặp, khi hắn cố tỏ ra hòa nhã chào hỏi, ông ấy chỉ trưng ra một bộ mặt khó đăm đăm và ậm ừ gì đó trong miệng. Sau này hắn có nghe vợ nói ông chú ấy khá tốt, thường giúp đỡ mọi người trong khu khiêng vác đồ, sửa xe, hay giữ giúp đồ cư dân để quên. Mỗi khi giao ca, chú sẽ tranh thủ đi một vòng quan sát xung quanh hầm. Duy chỉ có vấn đề giao tiếp thì chú khá lầm lì ít nói, ít khi nào chú nói một câu quá chục chữ với ai. Dù vợ đã nói vậy, thành kiến của hắn với ông chú vẫn không có cơ hội để thay đổi, nhất là sau lần ông ta tỏ ra hung dữ với hắn lúc về khuya. Hắn nhớ mãi ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù của ông, dù đúng là lúc đó hắn có chút sai, do uống say nên lấy nhầm cái thẻ tín dụng cà miết vào cái máy ở cổng, khiến nó kêu inh ỏi. Sau chuyện đó, mỗi khi gặp hắn, ông chú đều liếc nhìn một cách thù hằn, nhất là những khi hắn về khuya, mà ca đêm lại thường là giờ trực của ông. Hắn chợt nghĩ, nếu phải thấy mặt ông ta sáng nay thì vận may sẽ bị giảm đi mấy phần. Ý nghĩ đó khiến hắn tin tưởng rằng buổi gặp hôm nay sẽ suôn sẻ, và phóng đi một cách vui vẻ.

Những cảm xúc và suy tư trong lòng khiến hắn không hề nhận ra hình bóng phản chiếu qua gương chiếu hậu. Người đang ngồi ở bốt trực có một khuôn mặt già nua, nhăn nhó và ánh mắt đang nhìn xoáy sâu vào bóng lưng hắn...

Cảm giác làn gió lướt qua vành tai luôn làm hắn cảm thấy dễ chịu. Từ khi bắt đầu được lái chiếc xe máy đầu tiên, một chiếc DD70 màu đỏ cũ mèm mà ba hắn mua lại từ người bà con trong thành phố, hắn luôn thích cảm giác "chill chill" mỗi khi chạy xe trên đường. Không phải kiểu phóng nhanh, lạng lách như những "racing boy" phá làng phá xóm mà người ta hay chê trách, chỉ đơn giản là được chạy xe máy lướt qua những cung đường là đủ để hắn vui vẻ. Cái sở thích nhỏ này có lẽ cũng đã ảnh hưởng đến việc lựa chọn sự nghiệp và nơi ăn chốn ở của hắn. Dù học về Marketing, nhưng hắn vẫn chọn cho mình công việc liên quan đến xây dựng và nội thất, vì nó cho phép hắn chạy đi chạy lại nhiều. Người khác có thể cảm thấy mệt mỏi mỗi khi phải xuống công trình, hắn thì lại vô cùng tận hưởng. Hắn nghĩ nhờ thái độ không ngại khó này mà hắn thăng tiến khá nhanh ở công ty cũ. Ban đầu là thực tập sinh ở phòng Marketing, nhưng hắn nhanh chóng được chuyển qua trợ lý của Đội dự án, rồi Chuyên viên vận hành dự án, sau cùng là Trưởng phòng Quản lý dự án. Nghĩ tới đây hắn bỗng chạnh lòng, đôi lúc hắn tự hỏi nếu hắn vẫn tiếp tục làm cùng với vợ hắn ở Phòng Marketing thì mọi thứ có thể khác đi không. Nghĩ tới vợ, hắn không khỏi cảm thấy xót xa vì những điều đã qua. Hắn nhớ cô, nhớ cái cách cô luôn âm thầm thấu hiểu những nghĩ suy của hắn. Căn hộ ngoại ô nơi hắn ở cũng là cô chọn, chỉ đơn giản vì nó có một cung đường biệt lập chạy tắt để ra quốc lộ, ở đó hắn có hẳn năm phút để tận hưởng việc chạy xe liền mạch giữa không gian yên ắng, với hai hàng cây xanh ngát hai bên đường. Người vợ ấy đã luôn nghĩ cho hắn, nhưng hắn lại...

Tiếng bụp bụp khiến hắn trở lại với thực tại, có vẻ xe hắn lại bị hụp ga rồi. Khi dành hết phần thưởng dự án đầu tiên để mua chiếc xe này, hắn đã được mấy tay kỹ thuật viên cảnh báo trước. Với môi trường ô nhiễm, lại nóng ẩm, thì mấy cái lọc gió, lọc xăng hay bugi dễ đóng bụi, phải chăm chút kỹ. Thường thì hắn hay lo về vụ kẹt pen đạp thắng hơn, còn mấy phần này chú ý một chút, nếu cần thì ra thay là hết. Tiền mua xe thì không quá nhiều, nhưng tính ra chi phí để tu dưỡng "cục cưng" của hắn cũng đủ để mua thêm một chiếc khác rồi. Nghĩ tới đây hắn lại chép miệng, bây giờ không phải như trước nữa, cứ muốn thay là thay, muốn sửa là sửa, đành hẹn đến khi xin được việc mới, có tiền rồi hắn sẽ lo sau. Bây giờ thì chỉ có thể điều ga vừa phải để hạn chế tiếng bụp bụp phát ra thôi.

Bỗng hắn chú ý đến một điều kỳ lạ mà có lẽ do miên man suy nghĩ nãy giờ hắn mới nhận ra, cung đường này hôm nay vắng ngắt. Dù là đoạn đường này khá biệt lập, chủ yếu chỉ có cư dân ở khu chung cư của hắn và những người dân trong những xóm nhỏ quanh đó đi lại, ít xe cộ từ bên ngoài, nhưng cũng rất lạ khi chẳng thấy bóng một chiếc xe nào khác xung quanh. Tầm này cũng mới chỉ hơn 10 giờ sáng thôi mà, vừa nghĩ hắn vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay để xác nhận lại. Hắn có hẹn lúc 12 giờ trưa, vẫn còn gần hai tiếng, nghĩ đoạn hắn yên tâm tiếp tục phóng xe đi. Địa điểm người bạn chọn là một quán cà phê bên trong khu công nghiệp nằm gần mặt đường quốc lộ, cách chỗ hắn chỉ hơn 10 cây số. Hắn biết quán này, hay nói chính xác hơn thì cũng có một thời gian dài thường xuyên ngồi ở đây. Quãng thời gian đó là thứ hắn chẳng muốn nhớ, nhưng cũng không thể quên.

Lý do hắn hay ngồi ở đấy là vì dự án gần nhất hắn làm nằm trong Khu công nghiệp nọ. Thời điểm đó, một công ty bao bì lâu năm trong đó vừa mới lên sàn chứng khoán nên để chuẩn bị cho việc truyền thông, họ có kế hoạch cải tổ hàng loạt nhà xưởng và khu văn phòng. Dự án đó khá lớn, lại là chỗ quen biết của một cổ đông lớn trong tập đoàn nên mọi người đều sát sao theo dõi. Lúc ông Thuận, Tổng Giám đốc, thông báo hắn sẽ là Tổng Quản lý cho dự án này thì mọi người đều khá bất ngờ, vì hắn là người trẻ nhất trong nhóm các Quản lý dự án. Các dự án trước đó hắn phụ trách cũng chủ yếu là làm cho các khối dân dụng và trường học, nên điều này dẫn đến một loạt bàn tán săm soi của các phòng ban. Lúc ấy, sự tự mãn khiến hắn coi những lời lẽ ấy chỉ là sự ganh ghét đố kị, mà không nhận ra sự bất thường rành rành trước mắt. Những lời lẽ động viên của ông Thuận và mấy câu nịnh hót của đám nhân viên trong đội đã làm mờ đi lý trí của hắn. Mượn lời Tổng Giám đốc cho toàn quyền quyết định đối với dự án này, hắn đã tự tung tự tác, bỏ qua những quy định nghiêm ngặt của công ty, để rồi cuối cùng sa vào các sai phạm nghiêm trọng. Nhưng có lẽ hắn đã không lún sâu tới mức này, nếu như không gặp cô ta...

Điện thoại rung lên trong túi khiến hắn thoáng giật mình và hơi loạng choạng. Đá mắt về gương chiếu hậu bên phải, hắn từ từ đưa xe vào sát lề rồi dừng lại. Cuộc gọi tới từ một số điện thoại ẩn danh, hắn ngập ngừng nhưng sau cùng vẫn quyết định nghe máy. Bình thường thì hắn sẽ dứt khoát từ chối ngay, nhưng biết đâu, thoáng trong suy nghĩ của hắn, thì lần này có thể là một trong những công ty hắn đã gửi hồ sơ xin việc. Một giọng nam trầm vang lên "Mày tới đâu rồi? Tao xong việc sớm nên đã tới rồi nhé.", là Tùng, người mà hắn hẹn gặp hôm nay. Hắn thở phào, vì ít nhất đây không phải là một cuộc gọi quảng cáo vô nghĩa. "Chờ tao tí nha, cỡ hai mươi phút nữa...", vừa nói hắn vừa nhìn xung quanh để xác định chính xác mình đã đi đến đoạn này, nhưng bỗng hắn chết lặng. Những cửa hàng bên đường vẫn ở đó, vẫn đang mở cửa, nhưng chẳng có một ai, kể cả một người đi đường. Chỗ hắn đứng gần một cửa hàng điện máy lớn, lúc này chẳng có ai, không một chiếc xe nào trước cửa, không người bảo vệ nào, cũng không có bóng dáng của mấy bạn nhân viên xinh xắn mà hắn thường liếc nhìn mỗi khi chạy ngang. Đường quốc lộ hôm nay cũng vắng một cách lạ thường. Đáng lẽ đây phải là tuyến đường luôn đông đúc, nhưng ngay lúc này, hắn chỉ thấy một chiếc xe tải của Wanhai chạy cùng chiều vừa vượt qua ở làn ngoài, còn ở làn trong, phía xa xa đang có một chiếc xe máy chạy ngược chiều về phía hắn...

"Alo, alo, sao im vậy, mày tới đâu rồi?", giọng Tùng hỏi dồn làm hắn sực tỉnh. Hắn cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất trả lời rằng mình tới siêu thị điện máy trên quốc lộ rồi, chỉ tầm năm cây số nữa sẽ tới. Sau khi Tùng tắt máy, hắn cất điện thoại và nhìn lên với đầy vẻ suy tư. Chiếc xe máy chạy ngược chiều đã tiến gần ngay sát đầu xe hắn, người phụ nữ chở một đứa bé ngồi phía trước, đội chiếc nón bèo màu vàng nhạt che gần hết mặt. Chị ta liếc nhìn hắn, ánh mắt xoáy sâu vào hắn như thể chính hắn là người sai vì đã đậu xe chắn mất lối đi. Cảm giác ấm ức xua đi những suy tư trước đó, con người quả là kỳ lạ, rành rành là chị ta sai mà lại có thái độ như vậy. Bực bội, hắn đề máy và tiếp tục chạy đến điểm hẹn, tự hài lòng với suy nghĩ rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Việc của hắn bây giờ không phải là quan tâm đến những điều kỳ lạ xung quanh, hắn phải nhanh chóng đến buổi hẹn và hy vọng vào một tin vui từ cuộc gặp với Tùng.

Dù vậy, cảm giác nôn nao trong hắn cũng không thể dứt hẳn. Xuyên suốt đoạn đường còn lại tới quán cà phê, hắn chỉ vài lần thấy có mấy chiếc xe tải chạy lướt qua, tất cả đều là xe của Wanhai. Điều này thật sự khác thường. Điểm hẹn với Tùng giờ trở thành mục tiêu để hắn trốn thoát những suy nghĩ kinh dị đang ập tới. Từ nhỏ hắn đã nghe rất nhiều những câu chuyện về "quỷ đả tường" hay "ma giấu", nghĩa là người ta bị che mờ lý trí và lạc đường bởi những thế lực tâm linh. Vốn hắn chẳng bao giờ tin mấy điều như vậy, nhưng ngay lúc này chúng đang quẩn quanh trong tâm trí hắn, làm da hắn sởn gai từng hồi. Chỉ đến khi phía trước hắn là ngã tư quẹo vào cổng Khu công nghiệp thì hắn mới cảm thấy được thả lỏng. Vậy là hắn chỉ đang tự hù dọa mình, nếu là do tâm linh, thì hắn không thể nào đi được đúng đường đúng lối như thế, hắn nghĩ. Hắn rẽ phải ở ngã tư, đuôi mắt chú ý thấy một chiếc xe tải đang chờ đèn đỏ, lại là xe của Wanhai. "Dạo này bên công ty vận tải đó chắc làm ăn được", hắn đoán vậy, rồi hướng xe chạy về quán cà phê cách cổng vài trăm mét.

Giá như hắn liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu hoặc ngoái nhìn lại phía sau. Lúc này, hình ảnh trong gương trở nên vô cùng quái dị. Không có ai ngồi trong buồng lái của chiếc xe tải đang đậu ở ngã tư. Và trong thoáng chốc, chiếc xe tan biến thành từng mảnh rời rạc, nhỏ dần rồi hóa thành một đám bụi mờ bay đi trong gió. Khung cảnh phía sau hắn thoáng rung lắc, vặn vẹo...

Tấp xe vào khu vực quán, hắn liền cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhìn quán đông đúc, tiếng nói cười rôm rả, không gian tràn đầy sinh khí làm hắn nghĩ mọi thứ vừa trải qua chỉ như một cơn mộng mị mơ hồ. Quán cafe này có thể coi là hai mặt tiền vì nằm ở một ngã ba trong khu công nghiệp, một mặt là đường chính, mặt kia thì là một đoạn đường cụt ngủn dẫn vào cổng nhà kho của một đơn vị vận chuyển. Có lợi thế này nên chủ quán ưu tiên xây một không gian ngoài hiên với mái che khá rộng. Với thiết kế nhiều mảng xanh ở trần và tiểu cảnh xung quanh, nên khách thường thích ngồi ở ngoài vì khá thoáng và mát mẻ. Hắn cũng hay ngồi ở góc tường nhìn ra mặt đường nhỏ. Chỗ đó có một tiểu cảnh sát tường gồm thác nước và hồ cá, nhưng quan trọng là có một góc nhìn bao quát về phía mảng cỏ xanh của khu đất bỏ hoang phía trước. Mỗi khi ngồi đó, dù chỉ là một khúm nhỏ, nhưng mảng xanh đó gợi cho hắn hình ảnh tuổi thơ, bình an và vô tư.

Hắn đang ngó về góc quán quen thuộc thì thấy gần đó có một cánh tay giơ cao vẫy về phía mình. Là Tùng, hắn mừng rỡ. Trong trí nhớ của hắn, dù bằng tuổi, nhưng Tùng vào công ty trước hắn cỡ một năm, có thể coi là đàn anh ở phòng vận hành dự án. Nhưng với tính cách lầm lì, ít giao lưu với đồng nghiệp và khách hàng, Tùng không được lòng các sếp. Trong một ngành mà phần lớn quyết định diễn ra trên bàn nhậu thì Tùng trở nên khá lạc lõng. Do vậy mà hắn đã vượt qua Tùng trong đợt xét duyệt lên cấp quản lý cách đây hai năm. Gần như ngay khi có quyết định, Tùng đã xin nghỉ việc. Lúc còn làm việc, cậu ta rất có tinh thần đồng đội, hỗ trợ mọi người nên ai cũng tin chắc rằng chức vụ đó ngoài cậu không ai xứng đáng hơn được. Nhưng ngay khi hắn được chọn lên làm quản lý, mọi nhân viên trong tổ đều theo chiều gió mà nịnh nọt hắn, tìm ra các điểm yếu trong giao tiếp của Tùng để dèm pha. Giữa hai người thì không có sự ganh đua, ghen ghét gì vì hắn luôn tâm niệm Tùng là người tiền bối đã chỉ dẫn cho hắn rất nhiều khi mới chuyển qua công việc vận hành. Sau đó, các dự án của cả hai đều không liên quan với nhau nên cũng không có xích mích gì khác. Khi Tùng nghỉ, hắn cũng có chút buồn, nhưng cờ tới tay ai người nấy phất, cũng từ đó hắn ít liên lạc với Tùng hơn. Vậy nên hắn cũng không khỏi bất ngờ khi Tùng đã nhớ tới hắn khi có một cơ hội như thế này.

'Lâu quá không gặp, sao chọn quán này vậy?' - hắn cười trong lúc ngồi xuống ghế.
'Tao đang đi khảo sát gần đây nên lên Google kiếm thử. Thấy quán này review cũng ổn, mà từ mày chạy qua cũng không xa nên chọn luôn.' - Tùng vừa cười với hắn, vừa liếc nhìn laptop rồi gõ luôn tay trên bàn phím, 'Gọi nước đi, tao trả lời cái email này nữa rồi nói chuyện'.

Tính quay sang gọi phục vụ thì một cô gái đã tiến tới với bộ đồng phục gồm áo polo đỏ và váy đen bó sát. Hắn nhận ra cô nhân viên này. Lúc còn ngồi trực dự án ở khu vực này, hắn cũng hay trêu đùa mấy bạn phục vụ ở quán. Hắn quen miệng gọi 'Cho anh như cũ nha', nhưng bỗng sượng sùng khi thấy cô gái chỉ nhoẻn miệng cười, đưa thực đơn cho hắn và hỏi 'Anh uống nước, hay ăn trưa luôn ạ?'. Có vẻ cô ấy không nhận ra, hoặc không còn nhớ hắn là ai nữa rồi. Hắn kêu một cà phê đá rồi quay qua nhìn Tùng để tránh cho cô nhận thấy sự ngại ngùng trên mặt. Lúc này Tùng đã gập máy lại và đang cầm ly trà lên nhấp một ngụm, mắt liếc về phía hắn qua đôi kính cận. Có rất nhiều điều hắn muốn hỏi Tùng như vì sao Tùng biết hắn đang gặp khủng hoảng, hay tại sao lại giúp hắn... nhưng bỗng từ ngữ như biến đâu mất hết, hắn không mở lời được.

'Huyền và mấy đứa nhỏ vẫn ổn chứ?' - Tùng bỗng cất lời.

Hắn bối rối khi có người khác nhắc về vợ con mình. Cố gắng lắm mới giữ được nụ cười trên môi, hắn bảo với Tùng rằng vợ con đang về thăm bên ngoại, mọi việc vẫn ổn. Đuôi mắt Tùng bỗng cong lên nét kỳ lạ, miệng mỉm cười đầy ngụ ý như thể muốn vạch trần sự giả dối mà hắn đang bày ra trước mắt.

'Mày không cần phải tự trách. Tất cả là do lão Thuận và con ả Bình kia gây ra.' - giọng Tùng lạnh lùng, nhưng pha chút cay nghiệt. Ánh mắt Tùng như xoáy sâu vào tâm tư đang rạn nứt của hắn. Vết thương lòng mà hắn muốn âm thầm tự chữa lành bỗng nhiên bị phơi bày ra trước Tùng. Hắn nhận ra nó chẳng hề khép miệng, vẫn đang rỉ máu và đau rát. Lúc này, việc làm sao Tùng biết được những chuyện đó cũng không còn quan trọng. Hắn đã nghĩ buổi gặp hôm nay sẽ rất khác, sẽ là câu chuyện của những cơ hội mới đang mở ra, chứ không phải lúc quá khứ đáng xấu hổ bị khơi lại. Hắn thấy mình run lên, mắt dán vào gạc tàn thuốc trên bàn, chẳng rõ vì giận dữ, hổ thẹn, hay đau xót...

Tùng nhìn hắn trong im lặng. Dù lời nói trước đó có phần cay nghiệt, nhưng ánh mắt và cơ mặt bình thản lạ thường, không hề thấy chút thỏa mãn hay chế giễu nào. Hai người có lẽ sẽ mãi như thế, nếu cô phục vụ không mang cà phê đến. Hắn thoát khỏi cục diện khó xử, ngước lên cám ơn cô gái và từ từ dời mắt về phía Tùng. Nhưng ở đó không phải ánh nhìn chế giễu mà hắn đã nghĩ, Tùng chỉ mỉm cười, mắt nheo lại đầy thân tình.

'Đây là cơ hội cho mày trả lại hết cho bọn nó. Ông Thuận và cái công ty sân sau kia đang chọt vào mảng sàn gỗ và cửa chống cháy. Cái công việc tao giới thiệu cho mày thực ra là nhà cung cấp cho công ty đó. Còn làm sao để trả thù thì tao nghĩ tự mày sẽ biết cách.' Lời nói của Tùng nhẹ tênh, lạnh lùng, không một chút cảm xúc, nhưng lại gieo vào lòng hắn một cơn sóng dữ. Phải rồi, hắn chưa từng nghĩ đến những kẻ đã kéo hắn xuống bùn. Sự mặc cảm với vợ con đã khiến hắn luôn trách móc bản thân, bỏ qua chuyện hắn đã bị tay Thuận và người phụ nữ tên Bình kia gài bẫy. 'Không thể tha thứ cho chúng nó được', tâm trí hắn bắt đầu gào thét. Bọn chúng thì ăn đậm với mớ hợp đồng lừa hắn ký, còn bản thân hắn thì bị chôn vùi dưới vực sâu tội lỗi. Sự giận dữ leo lỏi vào từng thớ thịt và mạch máu, hắn nhận ra tim mình đập dồn sau từng hơi thở. Cảm xúc dẫn dắt lý trí, hắn lập tức gật đầu với ý tưởng của Tùng.

Thỏa mãn với kế hoạch do mình đưa ra đang theo đúng lối, Tùng vui vẻ căn dặn hắn những điều cần chuẩn bị tiếp theo để tham gia vào công ty nọ. Sắp tới sẽ có một đơn hàng bắt đầu được lắp đặt ở khu biệt thự cao cấp cạnh vành đai bên sông. Dự án này mà lão Thuận trót lọt thì lợi nhuận kiếm được sẽ bằng chục năm cày cuốc. Nhưng, nếu có chút sự cố nào thì không chỉ đơn giản là đền bù, mà khả năng cao phải lãnh án. Hắn nuốt từng chữ mà Tùng nói, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh đưa được lão Thuận ra trước vành móng ngựa.

Kế hoạch Tùng đưa ra cũng có nhiều rủi ro. Hắn sẽ được Tùng sắp xếp tham gia vào đội vận hành lắp đặt. Dự kiến, lô hàng công ty ông Thuận đưa vào sẽ chỉ có mười phần trăm theo đúng tiêu chuẩn. Hắn sẽ móc nối với đội giám sát phủ đúng những biệt thự được chỉ định để quá trình kiểm tra được thông qua. Thử thách lớn nhất là kế hoạch vận chuyển hàng sẽ được phân mảnh, và cập nhật sát ngày lắp đặt. Hắn phải tìm được lịch trình và tìm cách thay đổi các lô hàng để phơi bày chiêu trò của lão Thuận trước ban thanh tra của chủ đầu tư. Tuy khó, nhưng không phải bất khả thi. Hắn bắt đầu chìm vào những suy tư để tìm kiếm kẽ hở mình có thể tận dụng.

'Thôi về đi, để tao trả cho. Tao còn ngồi đây chút nữa.' - Tùng cắt ngang luồng suy nghĩ của hắn. Cố gắng nài nỉ để mình mời bữa nay, nhưng với thái độ cương quyết của Tùng, hắn đành chấp nhận ân tình này. Hắn đứng dậy bắt tay Tùng rồi quay bước đi, lòng ngổn ngang những suy tính. Suốt buổi trò chuyện, câu hỏi 'tại sao Tùng lại giúp mình' cứ liên tục vang lên trong đầu hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn đủ bình tĩnh để kìm lại để không thốt ra. Với những chuyện đã xảy ra, Tùng có muôn vàn lý do để căm ghét lãnh đạo ở công ty cũ, mà Thuận là một trong những nhân vật chính. Việc Tùng muốn mượn tay hắn trả thù cũng là một lời giải đáp hợp lý. Có trở thành công cụ để người khác lợi dụng thì có sao, miễn là khiến ông Thuận phải chịu tội. Hiện tại hắn chẳng còn gì ngoài nỗi phẫn uất trong lòng.

Cứ vừa đi vừa nghĩ, hắn không biết mình đã ra tới chỗ để xe từ lúc nào. Trong lúc dẫn xe ra, linh cảm khiến hắn cảm thấy sau ót rờn rợn. Quay đầu lại, hắn chợt rùng mình. Rất nhiều cặp mắt đang nhìn về phía hắn, cả khách và nhân viên quán. Tất cả họ đều có chung một ánh nhìn vô hồn, không cảm xúc. Hắn hoảng hốt và theo bản năng quay về phía chỗ Tùng đang ngồi. Ở đó, cô nhân viên phục vụ đang nghiêng đầu nhìn về phía hắn, tay vẫn đang rót trà vào cái ly trước mặt Tùng, nước đã tràn ra bàn. Chỉ có Tùng ngồi đó là đang nhoẻn miệng cười với hắn, tay đưa lên vẫy chào. Bỗng mọi người xung quanh cũng bắt đầu cười, nhưng nụ cười của họ rất lạ, hắn chắc chắn rằng đã thấy khóe miệng của họ xếch lên rất rộng như sắp kéo dài tới mang tai. Sợ hãi, hắn buông chiếc xe và ngã nhoài ra sau. Tiếng chiếc Brixton đổ ầm xuống đất làm hắn giật mình quay nhìn về phía đó. Gương chiếc hậu bên phải vỡ nát, và thân xe trượt trên đất khiến lòng hắn thắt lại, nhưng ngay lập tức hắn quay về phía quán vì ở đó có thứ đáng sợ hơn đang diễn ra. Nhưng không, mọi người ở đó vẫn bình thường như khi hắn bước vào quán. Vài người đang chỉ trỏ về phía hắn. Tùng ở xa xa đứng lên, vừa bước về phía hắn vừa hỏi lớn 'Có sao không mậy?'...

Là ảo giác, lại là ảo giác sao? Hắn run rẩy không phải vì sợ những gì vừa thấy, mà lo lắng rằng thần trí của mình đang có vấn đề. Không được, hắn không được sụp đổ ngay lúc này. Hắn phải trả thù, hắn phải bắt bọn chúng trả giá, hắn phải đem vợ con mình quay lại. Hắn vội vã dựng xe lên phóng đi, không trả lời Tùng, cũng không ngoái lại nhìn phía sau.

Ánh mắt Tùng dõi theo hắn chứa đầy sự lo lắng.
Mãi đến khi bóng hắn đã khuất, đôi mắt sau lớp kính cận dần chuyển qua lạnh lùng, vô cảm. Tùng nhìn quanh quán cafe, khách hàng và nhân viên đang nhìn về phía cậu ta như trông đợi một điều gì đó.
Tùng tháo kính, chắp tay sau lưng, cơ thể bỗng lờ mờ phát ra ánh sáng màu đỏ. Khuôn mặt của những người ở quán dẫn biến đổi thành những thứ giống như ma-nơ-canh, trơn nhẵn. Từng chút một, họ tan biến thành những đám bụi đỏ, và từ từ bị hút vào một hố đen sau lưng Tùng. Thoáng chốc, ở nơi ít phút trước là quán cafe nhộn nhịp giờ chỉ còn một mảnh đất đen hoang tàn.
Tùng bắt đầu từng bước thong thả, rồi nhịp điệu tăng dần cho đến lúc trở thành một điệu nhảy, miệng ngân nga một đoạn của bài hát Boogie Wonderland. Phía sau Tùng, không gian vặn xoắn, và tan biến vào trong hư không, chỉ còn lại một hố sâu đen ngòm, đang phóng ra từng đợt ánh sáng đỏ quỷ dị...

Hết phần 'Ám'.

(còn tiếp...)

Lãn Tiểu Sinh
Sài Gòn, 04/09/2025

Nhận xét

Bài đăng phổ biến