Những câu chuyện ở nông trại Pocketown | Câu chuyện thứ hai

Những câu chuyện ở nông trại Pocketown.

Câu chuyện thứ hai: Thân lừa ‘ưa’ nặng
Ánh bình minh len vào khu chuồng đứng khi tiếng gáy của đội gà trống do Rino dẫn đầu vang lên. Duncan khẽ mở mắt và như mọi khi, cậu là người đầu tiên cất tiếng trong khu chuồng. ‘Trời sáng rồi, dậy thôi nào mọi người ơi, này Bob, cậu kêu bác Carlson dậy luôn nhé…’ Rồi cậu dậm chân và đủng đỉnh đi đến chiếc cổng chuồng đang khép hờ, ủi chúng bật mở và đi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, Duncan khoan khoái nghĩ ngợi ‘chà, thời tiết thật đẹp, hôm nay nhất định lại là một ngày tốt lành đây’. Những chú lừa, bò, ngựa khác cũng theo đó mà đi ra xếp hàng trước cổng khu chuồng. Carlson già khẽ cảm thán ‘Lần nào có người mới đến, cậu chàng đều như vậy, tuổi trẻ thật nhiều năng lượng mà…’.
Đúng vậy, đó chính là nhân vật chính của câu chuyện lần này, Duncan, một chú lừa thuộc đội Thồ và Kéo của nông trại Pocketown.


Duncan trong lúc chờ mọi người tập hợp đủ thì nghe thấy tiếng đập cánh trên ngọn cây táo trước cổng khu chuồng. ‘Chào bác Owen, phiên trực đêm ổn không ạ?’, Duncan ngước lên chào hỏi, không quên nở nụ cười hở cả hàm răng. Owen là một ông cú mèo có bộ lông dày màu trắng xám. Khác với những con cú mèo khác có đôi mắt luôn mở to tròn sáng rực, Owen lại nhìn đời qua cặp mắt lúc nào cũng như đang ngái ngủ. Tuy vậy, ông luôn là người tuần tra đêm đáng tin cậy nhất ở Pocketown, không có điều gì xảy ra trong nông trại mà có thể qua được khỏi tầm mắt của ông. Dù Owen luôn khiêm tốn phủ nhận, nhiều thành viên ở Pocketown vẫn truyền tai nhau rằng ông ta chính là người thông thái nhất vùng Nevafar.
‘Một đêm yên bình như mọi khi thôi. Nào, để ta đoán nhé. Cậu đang nóng lòng gặp thành viên mới của đội Thồ và Kéo đúng không?’ – Owen già nghiêng đầu sang một bên khi hỏi.
‘Dạ… hì… cháu lại sắp có thêm một người bạn mới rồi’ – Duncan hào hứng gật đầu.
Nói tới đây thì thấy cả đội đã tập hợp đủ, Duncan chào tạm biệt Owen rồi tung tăng đi trước, dẫn cả đội đến bãi đất trống để tập trung.
Ở bãi đất trống, từ xa Duncan đã nhìn thấy ông Wong, chủ của nông trại. Đứng kế ông là một chú ngựa Nòi màu nâu rất đẹp, lớp lông óng mượt ôm sát làm rõ những đường nét cơ bắp tuyệt mỹ. Ông Wong một tay cầm áo khoác, một tay vuốt ve chiếc bờm của chú ngựa, ra chiều ưng ý lắm.
Khi cả đội đến gần mới thấy mèo Tas đang ngồi trên một cột trụ của hàng rào, bất động như tượng. Ông Wong ngoảnh lại và nở nụ cười khi thấy đội Thồ và Kéo đã có mặt. Ông vỗ nhẹ vào mông chú ngựa đang đứng kế mình, ra lệnh cho chú bước lên và gia nhập đàn. Chú ngựa bước tới trước ba bước, rồi hí vang.
‘Chào người bạn mới đi nào các cậu. Từ hôm nay Theodore sẽ tham gia đội chở hàng. Với sức mạnh và tốc độ của cậu ta, mọi việc sẽ nhanh hơn nhiều đấy’ – ông chủ bắt đầu nói. ‘Duncan, ta giao cho cậu hướng dẫn người mới nhé, còn phân công hàng ngày thì Tas sẽ đảm nhiệm như mọi khi.’, nói đoạn ông Wong khoác áo và đi về khu nhà chính.
Tas, sau khi nhìn ông chủ đi khuất một đoạn, mới bắt đầu cất tiếng. ‘Mọi người có 30 phút để ăn. Đội Thồ sẽ di chuyển đến cổng, và đưa toàn bộ lương thực và cây giống đến kho dự trữ. Còn đội Kéo thì vào kho thành phẩm, chuyển hết số giỏ táo và phô-mai đến khu tập kết dưới chân đồi.’ Tas liếc nhìn một vòng quanh cả đội như để đảm bảo tất cả đều đã hiểu mệnh lệnh của mình, rồi mới nhảy phốc xuống khỏi hàng rào. Trước khi quay vào khu nhà chính, như nhớ ra chuyện gì đó, Tas quay lại nhìn Duncan và nhếch môi để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắc, ‘Theodore sẽ ở đội Thồ của cậu. Đừng để bị người mới vượt mặt nhé’, rồi quay ngoắt bỏ đi.
Duncan đứng lặng nhìn Tas rời đi. Không phải cậu đang khó chịu về lời móc mỉa của hắn, mà thật ra cậu vẫn đang choáng ngợp trước phong thái và ngoại hình của Theodore. ‘Thật quá oai phong! Thật quá hoàn mỹ!’
Cả đội chia nhau ra đi đến các điểm nhận việc. Duncan vẫn chưa nói lời nào với Theodore, cậu còn đang tự hỏi, liệu một người như cậu ta có trả lời mình không nhỉ, sao ông chủ lại kêu mình hướng dẫn chứ, mình thật ngốc khi nghĩ rằng có thể trở thành bạn của một chú ngựa tuyệt vời như thế này… Những suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Duncan, đến nỗi cậu còn chẳng nhận ra mình đã ra đến cổng. Duncan giật mình khi thấy Theodore chẳng nói chẳng rằng hất một đôi túi lương thực vắt ngang lưng rồi chạy nhanh về phía nhà kho. Vậy là cậu còn chẳng có cơ hội hướng dẫn gì. Điều đó làm tâm trí của Duncan thêm trĩu nặng.
Trong lúc đang cùng Bob và hai chú ngựa khác chuyển những đôi túi lương thực lên lưng, Duncan nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại rầm rập tiến đến. Theodore đã trở lại, trong sự ngạc nhiên của mọi người. ‘Nhanh quá đi mất!’, Duncan lại một lần nữa cảm thán.
Ngày hôm đó, Theodore đã liên tiếp vận chuyển mười chín chuyến, trong khi Duncan và những thành viên khác chưa được một nửa. Nhờ có Theodore, đến gần trưa thì toàn bộ lương thực và hạt giống đã được đưa hết vào kho. Ông Wong rất hài lòng, và sau khi nghe Tas thủ thỉ gì đó, ông mang một bó cỏ tươi đến khu chuồng đứng thưởng cho Theodore. Đứng một góc và lặng lẽ nhìn, Duncan cảm thấy tủi thân và lạc lõng.
Một tháng tiếp theo, Theodore liên tục là người thồ được nhiều và nhanh nhất trong đội. Trái với sự nổi bật của cậu ta, Duncan ngày càng trở nên lặng lẽ. Cậu cũng không còn đi đầu trong mỗi chuyến làm nhiệm vụ của đội. Carlson và Bob cũng để ý rằng Duncan không có ở khu chuồng vào ban đêm, và chỉ trở về khi gần sáng.
Cho đến một hôm, khi Owen đang tuần đêm phía mạn đất trống. Ông nghe thấy tiếng chân vội vã của một ai đó. Đến gần quan sát, hóa ra là Duncan. Cậu choàng một sợi dây nối với cái đe nhỏ, và ra sức… phi nước đại. Cảnh tượng thật hài hước, cũng vừa đáng thương. Duncan không chạy nhanh được như cái dáng vẻ cố gắng của cậu.
‘Cậu đang làm gì thế Duncan?’, lúc này Duncan mới để ý sự có mặt của Owen. Vừa xấu hổ, vừa hoảng hốt như vừa bị ai đó khui ra bí mật sâu kín, Duncan đỏ mặt nói khẽ ‘Cháu muốn chạy nhanh như Theodore. Cháu nghĩ nếu tập luyện đủ nhiều, cháu sẽ có thể giỏi như cậu ấy… nhưng dù cháu cố gắng cách mấy vẫn không thể, cháu tập luyện chưa đủ tốt phải không bác? Hay cháu chạy chưa đủ nhiều như cậu ấy…’
Owen già đã hiểu ra sự tình. Ông im lặng nhắm mắt, rồi lần đầu tiên, Duncan nhìn thấy dáng vẻ Owen mở trừng to hai mắt.
‘Cậu không nghỉ ngơi thì sức đâu mà so với người ta’ – Owen già từ tốn.
‘Nhưng cháu chỉ có từng ấy thời gian để tranh thủ thôi, giá mà một ngày dài hơn, cháu nhất định sẽ luyện tập được…’ – Duncan cố chống chế.
‘Thời gian không phải là vấn đề đâu nhóc ạ. Đội chó mèo túc trực canh gác cả ngày, cũng không thể nào giỏi bằng ta trong phiên gác đêm, cậu biết chứ. Ta đâu cần bỏ ra 24 giờ mỗi ngày để thể hiện được vai trò của mình’ – Owen già trầm giọng. Duncan dường như nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn còn chút mơ hồ.
‘Cậu có từng nghe người ta nói với nhau rằng thân lừa ưa nặng chưa?’ – Owen tiếp tục hỏi. Đây là câu nói mỉa mai sự ngu ngốc của những người cứ cố chịu khổ, tìm lấy gánh nặng, việc khó cho bản thân. Duncan rất ghét câu nói này, vì nó thể hiện sự khinh miệt đối với loài lừa của cậu. Duncan tính ‘bật’ lại thì Owen già đã đủng đỉnh tiếp lời ‘Câu nói này xuất phát từ một sự thật về các đoàn lừa thồ hàng. Từ xa xưa, loài lừa các cậu đã được loài người lựa chọn và thuần hóa để thồ hàng trên các hành trình dài. Để tối ưu lượng hàng hóa chuyên chở, loài người đã huấn luyện để loài lừa các cậu chỉ bắt đầu cất bước khi trọng lượng hàng hóa đạt tới ngưỡng chịu đựng của mình.’
Owen nói đến đây thì đôi mắt lại lờ đờ ngái ngủ. ‘Vai trò của cậu là do cậu quyết định, không phải thứ để so đo với người khác. Nếu không tự quyết định được vai trò mà bản thân cậu mong muốn, mãi mãi cậu sẽ không bao giờ cảm thấy có đủ thời gian để thực hiện chúng’, Owen nghiêng đầu nói rồi chậm chạp đập cánh bay đi.
Duncan hất sợi dây buộc trên người. Cậu lững thững bước đi về phía khu chuồng. Phía trên đầu, bầu trời rực sáng rất nhiều sao.

Duncan sau đó không còn nhìn theo mỗi khi nghe thấy tiếng vó ngựa của Theodore trên cánh đồng. Cậu lặng lẽ chọn cách vác nhiều hơn trong mỗi chuyến đi. Từng ngày trôi qua, Duncan đã có thể mang bốn, rồi năm đôi túi hạt giống cho cùng một chuyến.
Một ngày nọ, một kiện hàng lớn các thiết bị được chuyển đến cổng nông trại. Do kích thước và hình dáng gồ ghề, không thể đặt chúng lên xe kéo. Tas đã ra lệnh cho Theodore đến và thử thồ chúng vào khu nhà chính. Nhưng ngay khi đặt lên lưng, cậu ta liền đứng không vững và làm nghiêng đổ kiện hàng xuống đất. Trong lúc ông Wong đang loay hoay neo buộc lại thiết bị, Duncan đã lặng lẽ bước tới và ủi đầu vào kiện hàng để xin thử sức. Thoáng chần chừ, nhưng rồi ông Wong vẫn thử choàng kiện thiết bị lên lưng chú lừa của mình. Chân Duncan cong hẳn xuống, nhưng rồi từng bước một, cậu vẫn đưa được chúng đến khu nhà chính trước sự hân hoan của ông Wong, và ánh mắt nghi hoặc của Tas.
Ở dưới gốc đào phía xa, chú bò già Carlson đang nói với người ngái ngủ trên cây. ‘Thằng bé đã lấy lại được niềm tin của ông chủ rồi đó lão Owen à.’
‘Cậu ta chẳng cần niềm tin từ ai khác đâu Carlson. Thứ cậu ấy lấy lại được là niềm tin vào bản thân mình. Vì giờ đây, cậu ta đã dành toàn bộ thời gian và tâm trí cho vai trò mà cậu ta chọn’ – Owen lim dim mắt, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
‘Phải rồi. Cậu ta là người thồ hàng mạnh nhất ở Pocketown mà.’ – Carlson vừa cười móm mém, vừa nhai trệu trạo đám cỏ tươi.

Lãn Tiểu Sinh
Sài Gòn 30/09/2023

Nhận xét

Bài đăng phổ biến